Tiểu thuyết
Sáng nay muốn đọc tiểu thuyết. Lần thứ ba trong tuần nhớ về cuốn sách đọc dở dang, bị bỏ quên trong một chuyến bay. Lần thứ ba nghĩ đến việc phải mua lại.
Sáng nay Sg lại âm u, người ta bảo “lây bệnh” của hnoi, bụi mịn, ô nhiễm, chứ chưa có cơn mưa nào chịu ghé qua đâu. Nhưng chỉ cần ít nắng đi một chút cũng đủ để dịu dàng.
Sáng nay, ở góc xéo bàn cà phê quen thuộc, một cô gái đang làm việc, cạnh bên máy tính là ly trà mận hữu cơ lạnh màu nâu cam. Ngoài cửa sổ, có người ngồi trên thanh ghế gỗ ăn bánh mì, tay cầm kindle.
Sáng nay nhớ về hai ly thuỷ tinh làm vỡ liên tục trong tuần, chưa kể một cái dĩa nhỏ ở tiệm hủ tiếu tầng hầm. Lại nhớ trưa hôm qua đi ngang Đồng Nhân - hay còn gọi tiệm cơm Bà Cả. Hồi đại học bắt chước bạn bè đi làm thêm, nhận công việc liên quan đến du lịch, chào đón khách nước ngoài nói vài ba câu tiếng anh, trả lời điện thoại của các bên phòng ốc dịch vụ, thi thoảng được gặp gỡ mấy anh tourguide da sạm nắng, cười nói rổn rảng lâu lâu kể chuyện cười mặn mà. Bữa nào các anh về văn phòng nhiều, chị sếp dẫn mọi người qua cơm Bà Cả. Tuổi hai mươi, làm gì biết đó là quán cơm mắc tiền, chỉ biết ngồi cùng mâm với người lớn công ty, ăn ngon và gật gù nhìn cuộc đời. Vài bữa lãnh lương qua đó ăn tiếp.
Tiểu thuyết, những câu chuyện dài - ngắn, có thể cũng chỉ vụn vặt như vậy thôi.