thiếu thốn tròn trịa
Đứa bé có khuôn mặt tròn như một chiếc bánh thơm mùi bơ. Đôi mắt một mí rất duyên. Đôi mắt khiến nó trở thành bản sao tí hon của người cha.
Tầm chín giờ sáng, đưa bé sẽ được mẹ đưa đến quán. Nó ngồi trên địu của mẹ. Hai cặp chân vui vẻ đánh qua đánh lại. Có hôm nó được mẹ gắn cho chiếc nơ trên mái tóc thơ non, ngắn tủn. Nó cười, và bi bô những âm thanh trẻ nhỏ. Cặp môi bé xíu, hồng tươi. Ba mẹ là chủ quán. Nó trở thành linh vật của quán.
Mẹ của nó bằng tuổi tôi. Nó được sinh ra vào tháng ba. Những chi tiết này tôi nghe lỏm được qua trao đổi của mẹ nó và khách quen, khi vừa lui cui phục vụ vừa đặt tay lên cái bụng tròn dưới tạp dề
Đứa bé đột nhiên nhăn mặt khóc. Mẹ nó nhận lại hình hài bé xíu đang đỏ mặt tía tai gào thét, ôm vào lòng và bước vào góc khuất của quầy pha chế. Tôi cố nghiên người theo dõi. Nó đang nghoẹo đầu, mớ tóc non mềm thơm hướng theo phía ngực mẹ, hai tai xuôi nhẹ theo thân. Mẹ nó cằm bình sữa. Cánh tay áo màu xanh lơ tụt xuống theo góc nghiêng, để lộ hình xăm. Tôi không nhìn ra được chi tiết hình vẽ. Nét mực mảnh, uốn lượn. Tôi chọt nghĩ về lời vị thiền sư vừa qua đời, trong cánh hoa có nước mưa - mây- bầu trời và cả người làm vườn. Trong sự viên mãn xuất hiện như một bài văn, tôi thấy thiếu thốn của thế giới xung quanh trở nên tròn trịa.
#ngắn #thấy