Chuyện 13: Những lời kết lại

Con mèo hoá ra sống rất ổn. Nó già đi, theo khung thời gian của loài mèo. Lông tóc bạc dần, lười di chuyển, ngủ nhiều hơn. Nhưng nó tròn trĩnh mập mạp và vẫn giữ được nét khó ở kiên cố từ ngày trẻ thơ. Thỉnh thoảng tôi được nhận hình qua tin nhắn, và bao giờ cũng trả lời “Nó có ổn không nhỉ”. Minh gửi lại “”, có khi là chữ xin lỗi. 

Tôi đi thật chậm vào mối tình thứ tư của mình. Bởi vì đối tác của tôi, là người nhìn thấy nỗi sợ hằng ngày, kèm theo kế hoạch hành động. Tôi đi chậm nên nghe rõ mình hơn, thấy rõ mình hơn. Điều đó tôi không chia sẻ với đối tác, sợ sự lên mặt kể công. Công trạng thường được yêu cầu trả vào những ngày ngủ lại.

Cây sương sâm thay đổi chỗ sau mùa mưa. Dì Tư có dặn tôi phải sang chậu vì sức lớn của cây. Tôi bận rộn cuộc sống thường nhật, cho đến ngày cây thiếu đất và yếu dần. Thuỷ nhận cây về, nó bảo người nội trợ sẽ có thời gian hơn dân văn phòng đi làm và yêu đương. Nhưng đến tận khi ấy tôi vẫn chưa bao giờ vò được một chén sương sâm từ những chiếc lá của cây. “Em không nỡ làm vậy đâu, chắc chắn rồi, anh thừa biết

Anh Trần và chị Diệp thi thoảng lại bị chúng tôi phát hiện ở Loser . Có lần ngay dưới chân quán, chúng tôi bắt gặp Chị Diệp nhón chân hôn anh thật đường hoàng. Còn anh, trong bóng tối của đêm muộn saigon vẫn thấy rõ sự an tâm thụ hưởng thoát ra.

Sự lãng mạn trong tôi nở rộ, bất kể mùa. Saigon làm gì có mùa. Sự lãng mạn của tôi là bất tận, chỉ có điều lần này tôi sẽ từ từ, chậm rãi dùng nó, để làm Minh cười khi ở cạnh bên.

- Gọi bằng anh khó lắm sao? 

Next
Next

Chuyện 12: Saigon không có mùa hè