Chuyện 12: Saigon không có mùa hè

Tôi gọi ly bạc sỉu. Cà phê thường, loại có nhiều bột bắp, sữa ngọt gắt. Đặng Minh ngồi cạnh tôi với ly cà phê đen không sữa, nước đá tan loãng tạo thành lớp phía trên. 

- Từ nhà qua đây hơi xa đúng không. Sao không đi grab car. 

- Sao biết xa?

- Tôi, uhm, có biết Thuỳ Anh ở đâu.

- …

- Tôi quen Thuỷ đấy. Công ty chồng Thuỷ là khách hàng bên này.

- Rồi sao nữa. 

- Tôi uhm, có hỏi Thuỷ địa chỉ nhà.

- Rồi sao nữa

- Uhm, thật ra, làm được đến đó đã không dễ, nên…

- Nên sao?

- Hết bệnh rồi hung hãn hơn hẳn.

Ánh mắt vừa chọc giỡn vừa nghiêm túc thản nhiên lại xuất hiện. Tôi mở chén sương sâm

- Ăn đi này

- Cái này phải có chút đường mới ngon.

- Tôi hứa cho ăn sương sâm, không hứa sẽ phải ăn theo cách Minh thích.

- Lần sau, tôi sẽ bấm chuông. 

- Cái gì? Chuông gì?

- Uhm, hung dữ quá nên sự nhạy bị giảm nhiều. Tôi thích đoạn hung dữ, nhưng cũng thích sự nhạy cảm. Làm sao có được cả hai nhỉ?

- Ơ kìa…

- Để lấy đường trong quán. 

Đường cát hạt trắng, nhỏ, đầy hoá chất, tan nhanh chóng trên mặt miếng sương sâm thành một lớp chất lỏng đặc đọng lại. Đặng Minh đưa muỗng sắn ngay giữa.

- Ngon thật sự

- Là vì được ăn theo ý mình đúng không?

- Vì được ăn. Thuỳ Anh biết khi điều hành công ty, cái thường trực là gì không?

- Không

- Là nỗi sợ việc không như ý. 

- Như thế nào?

- Việc như ý: tôi ngồi đây, chửi rủi mình vì đã không bấm chuông, Thuỳ Anh xuất hiện. Việc không như ý:  Thuỳ Anh không đến

- Uhm

- Nhưng điều hành công ty không thể chỉ dừng lại ở chuyện cảm nhận nỗi sợ, cần phải có hành động. Hành động sẽ là…

- Bấm chuông?

- Ah, đấy, vẫn dữ nhưng nhạy hơn rồi

- Ăn đi, không thì trả lại tôi, cho đúng kịch bản điều hành công ty

- Mua lá thêm hả?

- Sao biết?

- Thì đứng nhìn lên thấy có vài lá nhỏ xíu, vò cỡ nào ra được nhiêu đây.

Mẹ tôi từng kể, ngày xưa mẹ vụng về chuyện cơm nước, kiểu con gái tiểu thị dân. Khi rước được bố về làm chồng, mẹ và bố ở với bà ngoại, nhưng vẫn muốn thực hành lời dặn “đường vào tim qua bao tử”, mẹ giành nấu cơm. Mẹ nấu được vài hôm, lại tự nghĩ ra một câu châm ngôn khác cho riêng mình “chỉ cần có tim thì sẽ tìm được đường khác”. Bà ngoại lại là người nấu cơm cho cả nhà, mẹ tự tìm thấy những đường khác. Hôn nhân của cả hai kéo dài bằng tuổi đời tôi. 

- Tôi không biết nấu cơm đâu nhé. 

- Ok, sẽ ghi lại

Saigon không có mùa hè, bởi vì không có mùa thu, hay mùa đông. Nhưng saigon rất hè, khi lòng ta muốn vậy. Nắng vàng, lá cây xanh, gió thi thoảng đi ngang cho những giấc mơ được dịp lay động. 

- Phở ngon không? Chỗ đấy tôi hay ăn. 

- Ăn tại chỗ sẽ ngon hơn, đúng không?

- Hiển nhiên rồi. 

- Khi nào?

- Từ từ thôi. Mai 7h Minh ghé

Previous
Previous

Chuyện 13: Những lời kết lại

Next
Next

Chuyện 11: Saigon