Đi bộ

8h sáng, cô gái bước ra đường lộ

Cô gái chọn bên tay phải. Cô bước một- hai- ba nhịp, thật nhanh, dừng lại, đi tiếp, ba- bốn- năm. Lần này thật chậm. Cô tiếp tục sáu-bảy- tám-chín-mười, chậm chậm thôi. Ở ngã tư đường đầu tiên, cô mặc kệ vạch qua đường đi bộ. Sáng nào cô cũng cần vượt qua ngã tư để đến công sở. Sáng nào cô gái cũng chạy vội chạy vàng cho kịp đèn xanh sang đường. Sáng nào vạch đường ấy cũng là dấu hiệu của sự hối thúc: nhanh lên, bước qua, số đếm sắp về không, nhanh lên. Lẹ! Sáu mươi giây khiến cuộc đời thêm được gì cô chưa hiểu, nhưng mỗi sáng đều vất vả cho kịp sáu mươi giây.

Sáng nay khác. Cô đứng ngay cột đường. Sáu mươi giây lần thứ nhất. Sáu mươi giây lần thứ hai. Trên đầu cô mây trắng cuộn tròn như hoa mười giờ. Chốc sau lại chuyển thành ra viên kẹo đường. Vài giây sau thành một vệt dài như đường vẽ trên ly Cappuccino. Hôm nay cô mặc đầm dài, vải lụa, xanh lá. Dưới tà áo thêu bông hoa nhỏ. Màu vàng.

Phía bên kia, người đàn ông chạy xe ôm nhìn thấy người khách đứng mãi không chuyển động. Ông hướng xe về phía cô gái. Thời buổi bây giờ, một ông già gàn dở, kiên quyết từ chối tham gia tập đoàn xe ôm công nghệ, cần phải sỗ sàng mưu sinh

-Đi không em? Rẻ hơn Grab, Be năm ngàn

Cô gái nhìn ông, giật mình, như có ai đó vừa gõ cửa nhà đường đột.

- Dạ không. Không đi

-  Đứng ở ngã tư đường mà không đi đâu sao em? sỗ sàng lên, dày mặt lên mới có cơm ăn suy nghĩ trong đầu người đàn ông gõ lộc cộc

-  Không anh ơi. Em đâu có tính đi đâu đâu.

Người đàn ông nghiến răng hàm, rồ máy chạy. Thế giới mất dạy này cứ sản xuất ra những đứa dở hơi. Sáng tạo thay đổi cái chó gì. Tại sao nó không được như cũ. Như cũ có gì sai?

Mây trắng trên đầu trôi dạt tứ tán. Cô gái quyết định băng qua đường ở sáu mươi giây tiếp theo. Bụng cô hơi sôi nhẹ khi qua được phía bên kia đường. Cô nhận ra không khí quanh mình bắt đầu nóng lên. Đồng hồ trên tay khẳng định cảm nhận vừa có. Thành phố trở nên nóng nực khi giấc sớm qua đi. Cô sẽ gọi một phần trứng benedict tại quán.

Cô gái đi tiếp thêm hai đoạn đường ngắn, đến quán. Phía bên góc phải có sẵn một bàn hai người. Cô gái gọi với theo người phục vụ“capuchinno và trứng benedict với spinach”.

Cô lấy trong túi xách điện thoại. Một tin nhắn đọc tối qua “Mai 8.30 em nha”

Một tin nhắn gửi sáng nay, 8.15, lúc này hẳn cô bận rộn đếm những lần sáu mươi giây “Tuần sau em nha. Hôm nay lại có việc”

Phải mất vài tháng cô mới biết mình ưa thích món gì trong menu quán. Địa điểm này chưa bao giờ là lựa chọn của cô.

Lựa chọn của cô gái là gì, lúc này.

#truyenngan
#story

Previous
Previous

Nửa đêm thèm mì gói

Next
Next

Hẹn ước