Chuyện 3: Chuồng bò

Chuồng Bò là danh xưng quán cà phê cạnh Tổ Chim. Chẳng có chủ quán nào đặt tên cho tiệm mình như vậy. “Ngày xưa chỗ này nuôi bò”, ngày nay quán cà phê được gọi Chuồng Bò. Tôi tạm hiểu như thế.

Quán đơn sơ. Người chủ quán khá ngộ nghĩnh. Một người đàn ông thấp, ốm, râu kẽm và ít nói. Tổng cộng có tất cả 6 chiếc bàn kính nâu, loại cắt theo đơn hàng rẻ tiền. Mỗi bàn được xoay quanh bởi hai ghế nhựa, hàng của nhà sản xuất đồ nhựa nức tiếng Duy Tân. Đúng là quán chỉ có hai thứ nước: cà phê sữa, cà phê đen.

- Cô này muốn uống đá chanh. Anh có không?

Chủ quán nhìn tôi nửa giây đồng hồ, gật đầu, bước vào trong bếp. Tiếng nhạc từ dàn máy cất đâu đó trong góc, sẽ sàng vang lên. Tiếng nhạc rất đẹp, thả ra giữa không gian giản dị, bản hoà tấu của Brahm. Tôi giật mình . Cứ như giữa cánh đồng hoang chợt nghe mùi của hoa hồng kiêu sa, hay lavender ngoại lai xen lẫn trong cỏ cháy bùn khô. 

- Ngạc nhiên ha. Dàn máy xịn nhất nhì saigon đó. Còn nhạc, nếu cô thuộc về nơi này thì, cũng xịn nhất saigon

Tôi tạm hiểu một nửa câu trả lời. Thật ra từ đầu buổi đến giờ việc gì tôi cũng chỉ hiểu một nửa. Mọi thứ chỉ lơ lửng đâu đó giữa quen – lạ, kỳ cục – bất ngờ hiểu – chẳng hiểu.

Brahm là lý do tôi suy tính việc học piano vài tháng nay. Ban đầu ý muốn ấy xuất hiện khi tôi đang tự hỏi, việc biết đàn có phải là lợi thế để tìm kiếm lãng mạn. Dĩ nhiên không. Nhưng tôi nhận ra, nếu ngày xưa thay vì đi học võ để trở nên khoẻ mạnh, tôi có thể đi học đàn để trở nên…ngầu?! Với tôi Brahm là ông lão vừa lãng mạn vừa cố chấp. Ông ấy có thể yêu người vợ của bạn và im lặng rời khỏi thế giới này với tình yêu đó. Nhưng ông và bà viết cho nhau rất nhiều lá thư, những lá thư gây tò mò lẫn bực dọc với hậu thế. Họ tò mò, dễ hiểu thôi, thư tình của hai người nghệ sĩ trong mối quan hệ tình ái bí mật. Họ bực dọc vì đáng lý ra không thể như thế, hoặc việc như thế tại sao chưa từng xảy ra trong cuộc đời họ. Nhạc của Brahm không có gì hơn ngoài lãng mạn. Tôi thì chẳng biết nhạc cổ điển nào khác ngoài Brahm. Hồi nhỏ mẹ cho tôi nghe Thái Thanh, Tuấn Ngọc, tình ca pháp, tình ca da vàng. Tôi nghe Brahm từ một mối tình si với người bạn hàng xóm. Lúc ấy tôi mười lăm. Người bạn hàng xóm tên Hoà. Hoà rất ít khi được ra đường chơi cùng các bạn. Bữa thì nó học đàn, bữa sau nó học tiếng Anh. Hôm sinh nhật tôi nó lại học đàn. Về sau nó gửi lại bản nhạc làm quà sinh nhật. Tôi chẳng có cơ hỏi Hoà có phải bản nhạc nó bỏ công tập luyện nên không đến dự sinh nhât. Hoà dời đi đúng một tuần sau ngày đưa bản nhạc thu vào đĩa cd, ở bên ngoài là poster tự làm in từ máy in cá nhân “ Tặng bạn”

- Tôi đang chờ cuốn Adachi mới.

- Cái gì cơ…

- Tổ Chim. Hôm qua bển thông báo có Adachi. 

Tôi tự hỏi mình có nên hứa hẹn sẽ mua Adachi khi Tổ Chim mở cửa

- Cô tới đó cho vui ah?

- Kiểu kiểu vậy.

- Ok, thử đọc đi. 

Người đàn ông ngủ gật trên ghế, cho tay vào túi. Trong giỏ anh có sẵn hai cuốn truyện tranh cùng màu gáy bìa, và hình như chỉ có vậy. 

Dàn âm thanh high end của quán vẫn tiếp tục đãi ngộ khách uống nước những bản nhạc Brahm, mặc kệ việc họ có quan tâm đến giai điệu hay không. Tầm ba mươi phút, quán trở nên đông hơn. Các bạn học sinh đồng phục, cao ráo, tươi sáng, sừng sừng tuổi dậy thì xuất hiện đều đặn

- Gần đây có trường học, tụi nó hay cúp tiết. Thôi đi về.

- Tại sao?

- Đông, cô không thấy ah. Với lại, ảnh sẽ đổi nhạc đó

Như một phép màu trong các bộ phim trẻ con, người đàn ông vừa dứt lời lập tức xuất hiện âm nhạc khác trong quán. Một bản nhạc\ Rap chi đó.

Chúng tôi đứng dậy tính tiền nước. Tôi không cần năn nỉ phải trả phần mình vì người đi cùng không tỏ vẻ cản trở việc ấy. Chuyện này làm tôi dễ chịu hơn hẳn. Tôi biết, thế giới đang khẳng định nam giới nên trả tiền cho phụ nữ. Tôi rất sẵn lòng để ly nước chanh của mình được anh ta thanh toán, nếu, đấy là vì anh được tôi chọn làm người quan tâm chăm sóc. Bằng không, việc trả tiền chỉ khiến một kẻ nghĩ nhiều như tôi tiếp tục …nghĩ nhiều. Thế nên hành động này thật sự mang lại cảm giác dễ chịu. Tất cả mọi thứ đến lúc này đều khó hiểu và dễ chịu. Tôi quan sát anh ta lần cuối. Phía sau cặp kính đen ấy hoá ra lại là đôi mắt rất ấm áp. Hoặc bầu không khí trong quán đang nóng lên theo nhiệt độ saigon.

Previous
Previous

Chuyện 4: Size quần của Thuỷ

Next
Next

Chuyện 2: Tổ chim