Chuyện 1o: Con mèo sẽ như thế nào?

Tôi bệnh. Cổ họng bắt đầu ngứa xót đâu đó trưa thứ hai, giữa những họp hành. Sau đó cơn sốt cao vào buổi tối. Tôi nằm trên giường, đầu nóng ran, thỉnh thoảng rùng mình vì cô đơn. Tôi thấy rõ mong chờ được Đặng Minh phát hiện ra cơn ốm của mình. Nghĩa là bằng cách nào đó, người đàn ông ấy sẽ nhận ra sự im lặng phía tôi, và một cách nào đó trở nên lo lắng để kiểm tra hiện trạng. Sự mong chờ nhỏ xíu trong lòng mình, nhưng mỗi khi tính gọi tên lại thấy nghẹt thở. Tôi không báo cho gia đình. Từ nhỏ tôi có thói quen giấu bệnh. Bệnh tật gây phiền toái cho người xung quanh. Tôi vừa muốn được chăm sóc vừa muốn không khiến ai lo lắng. Có lần trong đêm, tôi khóc thút thít vì không ai phát hiện ra mình đang đau bao tử. Tôi lẩn quẩn như vậy đến tận tuổi này. Nhưng bây giờ không có giọt nước mắt nào thoát ra khỏi cơ thể đang sốt hừng hực, co quắp trong chiếc mền. Tôi nhắn tin cho Thuỷ hỏi tên quán cháo nó vẫn hay nói đến mỗi lần chúng tôi đề cập đến món ăn này.

- Sao lại hỏi ăn cháo? Mày ghét món này mà

- Đưa thông tin nào.

- ... Bệnh ah? Bệnh rồi đúng không?

- Nhiều lời quá.

- (Thở dài bằng tin nhắn) haaizz Con bé nhà tao cũng đang quấy không bỏ qua bên mày được. 

- ĐƯA TÊN QUÁN CHÁO

- Ok ok bày đặt caps lock, chắc đủ hơi mà la. Cháo N.B trên đường P. , mua loại thịt bằm cho dễ tiêu, ăn lòng phèo vào thì thêm bệnh

- Mày càng ngày càng giỏi làm mẹ.

- Fine. What is wrong about it?

- Đó là một lời khen.

- Này, sốt cao quá thì kiếm ai đó canh nha. Đừng dễ ngươi, sốt nguy hiểm lắm. 

- Ok

- Nếu mai tao gọi mày vẫn không khá hơn tao sẽ báo mẹ của mày. 

- Fine

Chuyện ăn đã xong, tới thuốc. Tôi tin vào việc để cơ thể chống chọi nó sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng tôi không muốn mình phải chịu đựng. Dù sao, một năm tôi cũng chỉ bệnh vài trận, không cần thiết phải rèn luyện, chỉ cần qua cơn nhanh chóng. Trong lúc nghĩ cách mua thuốc từ xa (đúng vậy, nhà tôi có tích trữ vài loại thuốc thông dụng, nhưng cứ khi thật sự cần đến chúng thì chẳng thấy đâu. Cuộc sống này có phải nhiều bí ẩn quá chăng), Đặng Minh gọi. Tôi không bao giờ bật chuông điện thoại. Trong một mối quan hệ trước kia, tôi phải trông chờ những tin nhắn quá nhiều, đến độ bực dọc mà tắt chuông toàn diện. Sau đó tôi để luôn cài đặt như vậy vì cảm thấy thoải mái với việc không phải nghe các loại âm thanh noti. Điện thoại khẽ rung, như tiếng rùng mình trong đêm, bên kia có giọng nói xa xa lạ lạ. 

- Ngủ chưa vậy?

- Đang cố ngủ nhưng còn việc phải làm cho xong (người ta có dịch vụ giao đồ ăn, giao quà, giao văn phòng phẩm, giao bột giặt-mắm-muối-đường-tiêu-bột ngọt, nhưng không có thuốc uống)

- Công việc hả?

- Việc cá nhân, kind of

- Uhm

- Có gì không? Cơn sốt dềnh lên dềnh xuống, và dù đây quả thực là người tôi đã trong chờ xuất hiện, nhưng cơ thể tôi lại đang đòi được nghỉ ngơi.

- Có vẻ như không muốn nói chuyện hả?

- …này, hôm nay Thuỳ Anh rất ít kiên nhẫn.

- Ok ok. Đang có lo chút 

- Lo gì? Thất nghiệp rồi hả. Lòng tôi có dịu lại chút đỉnh, tay vẫn đang kéo lên kéo xuống tìm phương án mua thuốc từ xa

- Không, tôi…là chủ không thất nghiệp được đâu

- Ah, anh kinh doanh gì? Thuốc tây?!

- Không, một công ty cung cấp giải pháp IT cho ngành bảo hiểm

- Uhm rồi sao nữa. 

- Con mèo ấy.

- Nó như nào

- Nó có ổn không nhỉ?

Bingo. Như nước văng chảo nóng, như giữa cơn đói phát hiện quán quen đóng cửa, như một người cô đơn bị chối từ, cơn phẫn nộ chẳng biết ở đâu xuất hiện trong lồng ngực, cuộn tròn, phồng to và vỡ tung biến thành giọt nước mắt khó nhọc rơi xuống má.

- Việc gì vậy?

- Việc gì, Thuý Anh?

Tôi cắt cuộc gọi, vì không có từ nào có thể phát ra trọn vẹn -nghe-như-mọi-sự-ổn. Máy lạnh chạy rù rì, cây sương sâm im lặng. Căn phòng của tôi nóng hừng hực. Nước mắt của tôi nóng hực. Cơ thể tôi nóng hực, và nỗi cô đơn bây giờ đã hoá thành bầu không khí. 

Previous
Previous

Chuyện 11: Saigon

Next
Next

Chuyện 9: Người yêu của anh Trần