Chuyện 9: Người yêu của anh Trần

Hoá ra lại là phụ nữ. Người phụ nữ trạc bằng tuổi anh, mặc blazer màu hồng, đứng ngay quầy uống đến ly cocktail thứ ba. Anh Trần vẫn như mọi ngày, điềm đạm, tập trung vào những ly nước được yêu cầu. Thỉnh thoảng anh nhìn sang người phụ nữ. Thỉnh thoảng anh di chuyển về phía quầy bar, đưa tay chạm nhẹ lên gò má cô

- Lẽ nào…

- Ừa. 

- Ôi, em nói chuyện với chị ấy được không?

- Anh đâu phải quản lý của Diệp.

- Ah tên Diệp hả?

- Đi đi, đến và hỏi cho hết sự tò mò trong lòng cô. Tôi bận.

- Thật, anh đồng ý?

- Uh, Diệp tự biết cái gì nên kể cái gì không.

Hoá ra họ quen nhau lâu đến vậy. Ban đầu họ gặp nhau tại một đêm hẹn hò sắp đặt ngẫu nhiên có tính phí: network dating. Chương trình do chị Diệp đứng ra tổ chức với đối tác trong chuỗi sự kiện nhãn hàng nước hoa. 

- Anh Trần đi speed dating? 

Chị Diệp nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh nụ cười mặc dù khuôn miệng không hề thay đổi

- Em không nghĩ ảnh cũng cần ai đó sao

- Cần chứ, nhưng…

- Em nghĩ ảnh chưa từng tuyệt vọng tìm ai đó?

- Ah thôi em xin lỗi, chắc do em cứ nhìn ảnh ngầu ngầu vậy nên…

- Lỗi gì nhỉ. Mà thật ra, chị nghĩ, anh Trần đến sự kiện đó do nể bạn bè.

- Đi cho có hả chị?

- Uh, “cho có chị”

Chị Diệp cười. Chị thật sự thú vị, không đẹp như chúng tôi vẫn hay nghĩ về “người yêu anh Trần”, nhưng tôi hài lòng với lựa chọn này của anh. Tôi nhìn chị với chiếc áo vest màu hồng, ngồi tự tại, thỉnh thoảng hướng ánh mắt về phía anh Trần, khoé môi nhẹ nhàng phết một sự hài lòng ấm áp. Anh Trần từng nói anh thất bại trong việc trở thành người duy nhất với chị. Phải chăng vì anh cần sự khẳng định. Phải chăng sự bất an của anh đã khiến rõ ràng trở nên mơ hồ. 

- Này em đang yêu à. 

- Dạ, em yêu…cuộc đời

- Chị hỏi thật.

- Uhm, thật thì em vẫn chưa biết như thế nào là yêu.

- Chị sẽ cười vào mặt nhưng nhìn em không nỡ cười. Thế em cần gì để biết mình đang yêu.

- Cái gì đó khác với mọi ngày.

- Vậy thì em đang tìm kích thích chứ yêu thương gì

- …

- Yêu thương, chị nghĩ, phải là mọi ngày, không có gì đặc biệt, không có gì dữ dội. Cuộc đời này không phải đã quá dữ dội sao. Cocktail quá nồng rồi, em còn muốn thêm rượu thì hỏng hết.

Chúng tôi - tôi và Thuỷ, từ lâu vẫn nghĩ người anh Trần chọn yêu hẳn sẽ như thế này. Thú vị, biết nói điều mình muốn nhưng vẫn khiến người khác lắng nghe. Chỉ có điều tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc nghe người lạ nói điều gì đó bâng quơ khiến ngực gõ trống liên hồi, da nổi sần như vừa có cơn gió lạnh buốt băng qua giữa phòng. Tôi đã quá tự tin vào sự lãnh cảm của mình, cũng ngang với cách tôi nói cùng cả thế giới không ai đủ sức khiến tôi yêu. Tôi dư sức tìm thấy lãng mạn trong hẹn hò. Nhưng hơn như vậy, một thứ hơn như vậy, không phải là rum hay vodka hay gin, là viên đá, là nước…

Previous
Previous

Chuyện 1o: Con mèo sẽ như thế nào?

Next
Next

Chuyện 8: Tóc bạc