Chuyện 8: Tóc bạc

Hồi xưa tôi được ngủ với bà ngoại. Tóc ngoại dài, búi củ tỏi. Tối tối trước khi ngủ tôi hay nghịch tóc ngoại. Cứ vậy mà theo năm tháng tôi chứng kiến những sợi tóc dài mỏng mảnh hoá ra bạc phơ. Tôi cho rằng, tóc bạc là điểm nhận diện các bà ngoại. Sau đó, tôi biết mẹ nhuộm tóc mỗi tháng một lần tại tiệm nhỏ cuối hẻm gần nhà. Sau đó nữa, tôi có tóc bạc

Sợi tóc bạc đầu tiên như phát súng, cảnh báo, nhấn mạnh, nhắc nhớ, thông điệp “ai rồi sẽ đến lúc có tuổi của …bà ngoại”. 

Tôi được bạn đồng nghiệp phiếm, khi có tóc bạc đừng nên nhổ chúng đi. Hãy nhuộm. Hãy tô màu tuổi tác bằng bảy lần bảy bốn chín sắc màu của những hãng mỹ phẩm. Hôm nay là ngày tôi lên lịch nhuộm tóc. Nhưng cô Tư hàng xóm ghé qua với một chậu cây nhỏ. Chậu nhựa trắng, đường kính cỡ 20cm.

- Cây sương sâm đó con. 

- Dạ vậy hả cô?

- Cô cho con. Thấy ban công nhà con nắng tốt vậy nó lớn mạnh à

- Nhưng con trồng cây ghê lắm, không có tay trồng…

- Tay chưn gì. Cây chỉ cần tưới nước đầy đủ, nắng nhiều, đất không bạc màu là tự sống

- …. 

- Cầm đi, vài bữa có sương sâm ăn.

Cô Tư là người phụ nữ thường đi từ đầu đến cuối hẻm mỗi sáng, hỏi thăm người một câu. Nhiều khi người được hỏi trả lời cho có, cô cũng hài lòng. Ngày hôm sau cô lại dạo một vòng hỏi thăm. Chừng vài lần người ta cảm thấy phải cho cô một câu đáp lời thật lòng. Khi tôi có nhu cầu ra riêng, mẹ liên hệ cô Tư kiếm nhà và ấn tôi vào ở căn hộ này. Mẹ quen cô Tư trong một câu lạc bộ nhảy đầm ở công viên. 

Cây sương sâm cô Tư đặt vào tay tôi chỉ mới có vài chiếc lá cỡ một phần ba bàn tay. Tôi đoán chừng phải hơn cả năm cho đến khi đến khi được ăn sương sâm. Quả thật nhà tôi có ban công nắng dồi dào. Chính vì vậy tôi may thêm màn cửa loại màu tối sẫm, vải dày. Tôi ngại nắng nóng. Ban đầu Thủy gợi ý trồng gì đó cho mát mắt. Tôi thử vài loại như lựu đỏ, hồng leo, bông giấy, sam tím. Mỗi loại sống với tôi vài tháng vài tuần. Nhiều lý do để chúng chết dần, bỏ mặc tôi và cái ban công đầy nắng. Điều gì khiến cô Tư tin tưởng cây sương sâm sống được đến lúc vò đủ một chén sương sâm lạnh mát?

Tôi mang câu chuyện ấy đến tiệm tóc kể cô bé đang pha màu. Cô bé bảo

- Hay chị có bồ đi. Em nghe nói cây cối sẽ đổi vận nếu chủ nó đổi tình duyên.

- Em nghe ai nói.

- Chời, em hông nhớ. Mà có bồ cũng tốt mà chị. Như em nè, hồi lên Sài Gòn không có bồ buồn thấy mụ nội. Giờ có người đưa đón vui hơn. 

- Sao em không đi Grab?

- Grab chỉ là dịch vụ, bồ là niềm vui đi kèm dịch vụ

Cô em gái miền tây da trắng như miếng cơm dừa, giọng nó rổn rảng, vừa cười vừa đánh màu thuốc nhuộm. Nếu niềm vui cũng là một loại dịch vụ hẳn tôi sẽ mua membership. Câu chuyện cô em gái bắt đầu đi theo hướng bán đất-chơi chứng khoán. Tôi lim dim ngủ. Trong cơn mơ thấy chiếc grab trờ tới đón mình, tóc tôi màu xanh như miếng sương sâm tự vò. 

Dĩ nhiên tôi không nhuộm tóc màu xanh lá cây. Nhưng buổi tối đấy khi gặp Đặng Minh tại sân bay, tôi ước chi mình cầm trên tay một món quà màu xanh. Đặng Minh trầm lặng, nhưng tôi nghe được sự xao động bên trong cơ thể bình tĩnh ấy. Có lẽ việc chia tay con mèo hệ trọng hơn -chia-tay-con-mèo. Tôi quan sát cách anh ta lúi cúi đậy nắp thùng vận chuyển mèo. Hai bàn tay vuốt đi vuốt lại cho thẳng thớm mớ giấy tờ cầm theo để làm thủ tục. Đôi mắt thi thoảng nhìn chúng tôi - thế giới loài người cách anh ta một nỗi buồn khó hiểu, và lướt qua, không chủ đích, không chia sẻ. Nếu trên tay có một món quà màu xanh, tôi sẽ bước được đến gần hơn phần còn lại của thế giới. 

- Này, anh ăn sương sâm không?

- Hử?

- Uhm tôi được tặng cây sương sâm. Bữa nào đó sẽ có lá. Vò sương sâm dễ lắm.

- Cái cây ấy có lá chưa?

- Uhm, in ít, chưa đủ vò

- À…

- À gì ?

Trong một thoáng tôi chợt thấy lại ánh mắt lạ kỳ hồi mới gặp đầu tiên bên hiên nhà Tổ Chim. 

Hoá ra con mèo là nhân vật điềm tĩnh nhất với chuyến bay. Cả hai chúng tôi đều bối rối như cha mẹ lần đầu tiên tiễn đứa nhỏ trong nhà đi xa. Tôi hỏi Đặng Minh, nó sẽ thế nào? Nếu nó kêu gào người ta có nghe? Trong khoang riêng dành cho nó có đủ dưỡng khí? Rồi đến nơi người ta sẽ mang ra ngoài hay quăng lên băng chuyền hành lý

- Này, không sao đâu. Nó là con mèo. Nó sẽ ổn.

- Uh, cũng đúng.

Chúng tôi bối rối như vậy tại sân bay thêm ba mươi phút đành lui bước. 

- Cám ơn.

- Vì cái gì nhỉ?

- Không biết, sự hoảng loạn của cô, nó làm tôi dễ chịu

- …

Phải chi tôi có sẵn một sợi ribbon màu xanh, để cột sự hoảng loạn của mình, và cả nhịp tim rất ồn ào trong lồng ngực, gửi tặng anh ta. 

Tôi không chắc Đặng Minh sẽ đón nhận hộp quà ấy.

Previous
Previous

Chuyện 9: Người yêu của anh Trần

Next
Next

Chuyện 7: Di chuyển