Chuyện 7: Di chuyển
Năm tôi mười tuổi sân bay còn là “chỗ lạ” Những chiếc máy bay mang tên “giá kinh tế” chưa xuất hiện. Hộ chiếu vẫn còn là thứ giấy tờ tùy thân ít người có. Bố tôi phải chờ gần cả năm để có trong tay hộ chiếu cho chuyến đi học phương xa. Cả họ đưa ra sân bay. Mười tuổi tôi cảm giác những chuyến bay như lời giã từ trịnh trọng.
Năm mười chín tưởi, đưa người bạn trai đầu tiên ra sân bay, tim tôi chết lặng, nhìn hình bóng người thương biến mất sau chiếc thang cuốn đưa tới lầu hải quan. Những chuyến bay báo trước đổ vỡ.
Sau này, tôi luôn dặn chị admin mỗi lần cần đặt vé đi công tác : bay tối và về sáng, càng tối và càng sáng tinh mơ càng tốt. Tôi không thích việc có quá nhiều năng lượng, thời gian khi ra sân bay. Tôi muốn rã rời mệt mỏi, vừa ngồi vào ghế, thắt dây an toàn, có thể nhắm mắt ngủ ngay lập tức. Dĩ nhiên tôi cũng không thích ai đưa tiễn hay chào đón. Thế mà, người đàn ông kia ngỏ lời bảo tôi phụ anh ấy mang con mèo ra sân bay.
Cô chủ Tổ Chim tham gia một dự án cho đơn vị ngoài Đà Nẵng. Tiệm sách tạm đóng cửa sau khi cô gái rất xuất sắc xin được giảm giá thuê nhà trong thời gian không kinh doanh được. Hôm tôi bay ra tiệm sách với nỗ lực hỏi số điện thoại người lạ, đụng người lạ tại quầy. Đấy là hôm cuối cùng của Tổ Chim trước khi ngủ đông. Đặng Minh đang giúp người chủ dọn dẹp mọi thứ
- Chủ nhật tới cô có bận gì không?
- Không hẳn.
- Tức là không bận, nhỉ
- …mà như vậy thì liên quan chi đến anh?
- Chứ sao không? Chủ nhật chúng ta cần đưa nó - đưa tay vuốt ve con mèo, ra sân bay
- Chúng ta nào?
- Tôi và cô
Hoá ra anh ta còn hứa sẽ thu xếp đưa con mèo khó ưa ra sân bay cho chủ nó. Có vẻ như cô gái không yên tâm gửi con mèo ấy cho người thân. Tóm lại, không cần phương án C tôi đã biết số điện thoại của Đặng Minh, khuyến mãi thêm việc làm cửu vạn cho con mèo.
- Nhưng tôi không có kinh nghiệm nào chuyện vận chuyển mèo ra sân bay!
- Tôi cũng vậy