Chuyện 5: Cuốn sách tô màu
Tôi đọc mãi không hết hai quyển sách đầu kệ. Cả hai đều là tiểu thuyết, một án mạng một tình si. Tôi mua rất ít sách nghiên cứu, kiến thức. Sách kẻ ra cho chúng ta đâu là cuộc sống và đâu là viễn cảnh. Những viễn cảnh chỉ thật sự thu hút nếu “như thật”. Dĩ nhiên anh Trần sẽ bảo tôi, chỉ có cô mới vớ vẩn như vậy. Nhưng anh Trần là người không thích đọc, anh ấy bảo, đó giờ thứ anh đọc chăm chú nhất là kết quả dò vé số. Mỗi ngày anh đều mua hai tờ vé số của thằng nhỏ đội nón tai bèo màu xanh. Anh mua liên tục, thường xuyên. Ngày hai buổi thằng nhỏ ghé qua quán. Buổi sáng nó xòe cộc vé số mới cáu cạnh trước mặt anh Trần. Anh ấy chú tâm lựa chọn rồi trả tiền hai tờ vé số. Buổi chiều, thằng nhỏ lại xuất hiện với cuốn sổ dò. Có lần tôi tính chỉ anh cách dò vé số trên internet. Anh Trần phất tay ra hiệu “tào lao”. Anh mua vé số rất kỹ càng, không phải một thứ cầu ơ may mắn.
- Anh thật sự nghĩ mình sẽ trúng số à?
- Thế em có nghĩ mình sẽ cưới được người chồng như trong phim không?
- Em có.
- Vậy anh cũng có, nhé.
Đấy là đoạn hội thoại gần nhất giữa chúng tôi và chủ đề những tờ vé số.
Tôi quyết định ghé Tổ Chim. Tôi chọn một buổi sáng cuối tuần mát mẻ hiếm hoi của Saigon. Trước cửa tiệm có vài chiếc xe đậu. Chiếc xe honda có nan hoa màu xanh dương nằm ngay cuối hàng. Người chủ của nó đang đứng lựa truyện tranh, ngước lên khi khánh cửa leng keng chào khách. Đôi mắt ấm áp như bài thơ nào đấy tôi chợt nhiên quên mất lời, đang dành cho tôi sự thân thuộc
- Giờ mới tới hả.
- Chúng ta…có hẹn?
- Uhm cô đang kiếm quyển gì?
- Tôi tên Thuỳ Anh.
- Vậy ah, vậy Thuỳ Anh đang kiếm gì?
Câu hỏi kia làm tôi nhớ ra, lâu lắm rồi không ai gọi mình bằng tên có chữ đệm. Thông thường tôi sẽ nghe “Anh”,”mày”, “con”, “Chị Anh nhỏ”, “Anh HR” (công ty có chị kế toán tên Ngọc Anh). Lần cuối cùng ai đó gọi tôi Thuỳ Anh là khi làm giấy tờ hành chính ở cục thuế cho công ty.
- Tiểu thuyết
- Sách hôm nọ đọc hết rồi sao?
- Kiểu vậy.
- Chà, lấy đâu ra đủ chuyện tình viết kịp cho đọc giả nhai chữ như vậy nhỉ.
- Ơ kìa, anh tên gì?
Tôi cảm thấy cuộc chuyện trò cần phải quay trở lại sự cân bằng trong cảm xúc, mãi không biết làm sao đành hỏi tên
- Đặng Minh, hay thử bộ này đi, rất sến, nhưng người ta dùng hình vẽ để kể chuyện.
- Sao anh nghĩ tôi thích truyện sến?
- Ủa, sao Thuỳ Anh khó chịu chữ sến vậy.
- Hế lô chị, chị đừng để ý ông dở này, cứ tình cảm ngọt ngào xinh xinh ổng bảo sến hết. Thơ Lưu Quang Vũ ổng cũng bảo sến.
- Rõ sến còn gì!
Cô chủ Tổ Chim ôm con mèo trắng kiều diễm nhõng nhẽo trên tay, chen ngang câu chuyện chúng tôi
- Cứt Mũi đâu rồi?
- Đi khám bệnh rồi.
- Bị sao thế?
- Hen suyễn
Tôi chưa từng nuôi thú vật. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ sẽ nuôi bất kỳ con vật nào. Với tôi, chúng cần được tôn trọng chăm sóc bởi những người thích việc ấy. nhưng chắc chắn không phải là một điều tôi muốn thêm vào cuộc sống. Bởi thế, việc con mèo cáu kỉnh kia tên Cứt Mũi là một bất ngờ, việc nó có thể mang căn bệnh rất …không mèo lại càng thêm chấn động.
Người kế bên nhận ra điều đấy, có lẽ tôi không giỏi giấu sự thắc mắc trên ánh mắt khuôn miệng của mình
- Tại thời tiết thay đổi. Mèo cũng có quyền bệnh nhé Thuỳ Anh.
- Ơ kìa !
- Chị ơi, chị lấy bộ này thử đi. Ổng giới thiệu đúng đó, dễ thương lắm.
Cô chủ hất con mèo điệu đà về phía gã (tôi đổi cách xưng hô, tôi không nghĩ chọc khuấy là tính cách hợp với hai chữ : đàn ông) Gã ôm nó vào lòng, gọn bơ như ôm sự chưng hửng nho nhỏ trong lòng tôi.
- À em có quà tặng cho khách mua hơn 100 ngàn hôm nay. Chị chọn đi nhé, món gì trong tiệm cũng được trừ con Mủn và ông Minh.
- Chị còn sách chưa đọc kịp nên chắc không lấy thêm sách em ah.
- Cái này không cần đọc đâu này.
Gã đặt lên chồng sách của tôi hai quyển tô màu. Loại sách tô màu thư giãn dành cho người lớn với rất nhiều chi tiết. Thi thoảng tôi có thấy bọn bạn mình post lên Facebook.
- Okie, để em gói cho chị nhé.
Tôi bước ra Tổ Chim. Trong gói giấy màu nâu là bốn quyển truyện tranh và hai quyển tô màu. Chẳng có cái nào do tôi lựa chọn.